Tô Mạt ngây ngẩn cả người: “Vì sao?”
“Đứa bé này sẽ là mối nguy hại với em thì chúng ta không cần nó nữa. So với con cái thì em quan trọng hơn.” Lục Trường Chinh nhìn Tô Mạt chăm chú: “Sau này không sinh nữa, bệnh viện có đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, chúng ta đi lấy món đồ đó là được.”
“Không muốn đứa con thì anh không sợ cha mẹ anh trách móc sao?” Tô Mạt sợ hãi vì Lục Trường Chinh.
“Anh cả anh hai anh đều đã có con, nhà anh không cần anh nối dõi tông đường. Anh không có con thì không có con, em khỏe mạnh là được.” Nhớ tới cảm giác trái tim anh suýt ngừng đập vào buổi chiều, anh thực sự không muốn trải qua chuyện đó nữa.
“Sau này nếu cha mẹ trách móc, anh sẽ nói là vấn đề của anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây