Phó Mạn Hoa sững người nhìn Lý Nguyệt Nga cầm nhiều đồ tới như thế, khi thấy bà ấy nói vậy đã vội nói:
“Ôi chao, bà chị nói gì thế? Mấy cái này có thứ nào không phải đồ tốt đâu? Ở phía nam muốn mua còn khó nữa là.”
“Tôi tới đây tay không, giờ về lại cầm đi theo đồ như thế xấu hổ quá.”
Nếu không phải đường xá xa xôi, có lẽ Phó Mạn Hoa đã mang thêm nhiều quà gặp mặt hơn rồi.
“Em gái đừng nói vậy. Vải mà bà mang tới nhìn chất lượng và màu sắc đã biết ở chỗ chúng tôi không thể mua được rồi. Còn đồ của tôi toàn lấy từ trong núi cả, bà không chê là được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây