Sau khi Tô Mạt và Phó Mạn Hoa đi ngủ hết, ánh mắt Tô Dịch Thâm nhìn Lục Trường Chinh đã sắc sảo hẳn lên.
Lục Trường Chinh ngồi xuống, mặc cho anh ta đánh giá.
“Tôi không biết cậu lấy Tiểu Mạt vì mục đích gì, nhưng nếu cậu mà bắt nạt con bé thì nhà họ Tô tôi không tha cho cậu đâu.”
“Tôi lấy cô ấy không vì mục đích gì hết, chỉ đơn thuần là tôi vừa nhìn đã yêu cô ấy mà thôi.” Lục Trường Chinh nghiêm túc: “Cả đời này tôi sẽ không bắt nạt cô ấy.”
Tô Dịch Thâm nhìn chằm chằm Lục Trường Chinh hồi lâu: “Ba đời nhà họ Tô tôi có mỗi một cô con gái đấy thôi, mọi người đều yêu chiều con bé. Mười tám năm đầu đời, con bé được nuôi lớn trong bình mật ngọt, gia đình chưa bao giờ để con bé phải chịu khổ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây