Để tránh những người đó nhận ra được điều khác thường mà không hành động, ngày mai anh còn định đến trạm xe gần đó để mai phục, vì bọn họ đến đây bằng phương tiện giao thông công cộng nên chắc chắn có thể bắt giữ bọn họ ngay sau khi xuống xe.
“Anh có đói không, có cần em làm chút gì đó cho anh ăn không?” Tô Mạt hỏi.
Trong lòng Lục Trường Chinh cảm thấy thoải mái, chỉ có vợ anh thương anh.
“Nếu được thì em làm nhiều chút nhé.” Lục Trường Chinh nói, tối nay anh chỉ ăn mỗi hai cái bánh cao lương, về đến đây cũng đã tiêu hóa hết từ lâu rồi.
“Được, vậy em làm món cơm niêu thịt sấy cho anh nhé.” Tô Mạt nói, cô vẫn còn một ít thịt khô và lạp xưởng mà trước đó Lục Trường Chinh đã mua.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây