“Anh cũng đâu có nói là không được.” Lục Thanh An: “Chỉ là thật sự cũng ngại lợi dụng của công thôi mà, hay là đến lúc đó cho người ta hai hào phí đường bộ nhé.”
“Được, không thành vấn đề.” Tô Mạt lập tức đồng ý, chỉ cần đồ có thể vận chuyển về là được.
Lý Nguyệt Nga liếc xéo ông ấy, thật cạn lời với ông già cổ hủ này, những người làm cán bộ trong đại đội khác không biết đã lợi dụng bao nhiêu của công rồi, chỉ có ông ấy là cứng nhắc.
Sau khi đạt được mục đích, Tô Mạt cũng đi về.
Buổi chiều và tối cô tiếp tục đan áo len, cố làm cả ngày cuối cùng đã đan được mười mấy xen - ti - mét len, dự là hai ngày nữa thôi, thân áo sẽ được làm xong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây