Hai loại quả này rất khan hiếm, ai cũng để mắt tới, hàng năm các nhà không lượm được nhiều lắm.
“Không ngại là được, em cầm về đi.” Tô Mạt mỉm cười nói.
Long Tú Mai cũng rất vui, sau khi chào tạm biệt Tô Mạt xong đã xách theo giỏ bện rơm vui vẻ đi về.
Trước khi tới đây cô ấy còn sợ Tô Mạt là người từ thành phố lớn tới, gia thế lại tốt, sợ cô sẽ chê đồ của người nhà quê bọn họ. Không ngờ cô lại dễ sống chung như thế. Quốc Bình nói đúng, người mà anh Trường Chinh chọn không hề kém chút nào.
Sau khi Long Tú Mai rời đi, Tô Mạt thở dài. Đúng, trong nhà chỉ ba cái giỏ bện bằng rơm, cô dùng để tặng quà cho người khác. Xem ra phải tìm người bện thêm vài cái giỏ nữa, hoặc là cô tự học luôn để sau này có thể tự bện được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây