Hai người ôm nhau một lát, Lục Trường Chinh mới buông ra.
“Vợ à, anh phải đi rồi.” Nếu không phải chuyện rất gấp, quân đội cũng sẽ không để bộ đội vũ trang đến đón anh khi biết rõ anh đã kết hôn rồi.
“Ừm, được.” Tô Mạt chớp mắt, cố gắng nuốt nước mắt trở về, anh sắp rời khỏi nhà, không thể để anh lo lắng.
Trứng gà đã luộc xong, Tô Mạt đi ra ngoài vớt trứng gà lên, tìm một lúc lâu không thấy đồ đựng, cô lập tức lấy hộp cơm ở chỗ thanh niên trí thức cho anh.
Lục Trường Chinh nhìn thấy một hộp cơm tràn đầy trứng gà: “Không cần nhiều như vậy, anh chỉ cần mang vài quả trứng thôi, còn lại em lấy ăn đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây