Huyện Thanh Khê không có ga xe lửa, vì vậy phải đến thành phố mới đi được.
Lục Trường Chinh sững sờ, xuống xe chào kiểu quân đội: “Cảm ơn đồng chí đã vất vả. Cậu đến đại đội chờ tôi, tôi phải báo với người nhà một tiếng, nhiều nhất một tiếng nữa sẽ đến đó.”
“Được.” Người thanh niên kia nói xong, tiếp tục lái xe quay về hướng đại đội.
Vẻ mặt Tô Mạt hơi bối rối, mặc dù cô biết mấy ngày nữa Lục Trường Chinh sẽ về đơn vị, nhưng đột nhiên anh phải đi, cô không biết phải làm sao.
“Vợ ơi, anh không thể đi vào huyện với em.” Lục Trường Chinh rất không muốn, nhưng anh là quân nhân, đây là nhiệm vụ của anh. Bất cứ lúc nào tổ quốc yêu cầu, cho dù anh ở bất cứ đâu cũng phải đến đó càng sớm càng tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây