Trần Cẩu Thặng cảm thấy rất vô vọng, cậu ta đã nằm ở nhà rất nhiều ngày rồi, gạch cũng chẳng thèm đi kéo nữa.
Mặc dù cậu ta đã nói với mẹ nhiều lời như vậy nhưng vẫn nói không thông, không ai có thể đả thông tư tưởng cho cậu ta hay hiểu cậu ta.
Cậu ta là một người tốt bụng và yếu đuối, cậu ta có thể chấp nhận thất bại của mình, chấp nhận mình thua kém người ta, chấp nhận bị mẹ ruột so sánh, chê bai.
Chấp nhận là một chuyện, nhưng quá trình chấp nhận cứ như một con dao nhỏ đang đâm vào tim cậu ta.
Tổn thương đến từ người thân luôn là thứ khiến cho con người ta cảm thấy đau khổ nhất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây