Trong lời nói của Chu Vệ Hồng không che giấu sự cay đắng, cô ta đã cố gắng hết sức kiềm chế rồi, nhưng cô ta vẫn không thể kiềm chế được.
“Còn có mấy năm trước mẹ gửi cho chị lá thư, may cho chị mấy bộ quần áo, các người không những cắt xé chúng mà còn nhét vào một bao tải. Chị có biết hay không, cái vải mà làm quần áo cho chị là do toàn bộ người trong nhà tiết kiệm mà lấy ra không. Mẹ thắp đèn dầu làm cho chị, gửi cho chị, mà chị thì phá hỏng quần áo như thế, chà đạp tấm lòng của mẹ. Chị ở thành phố sống những năm tháng hạnh phúc, bỏ người mẹ già và anh chị em ăn cám nuốt rau ở quê nhà quên sạch sành sanh. Ban đầu tôi còn nghĩ cả đời này cũng không gặp lại người chị cả như chị nữa, không ngờ rằng có một ngày, chị lại có thể tìm tới nơi này.
Chu Văn kéo một chiếc ghế ngồi xuống, đối mặt với sự mỉa mai và chế giễu của Chu Vệ Hồng, cô không hề tức giận.
“À đúng rồi, em đã nhắc nhở chị một thứ.
Chu Văn quay đầu lại, nói với Triệu Ngọc Lan.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây