Vương Xuân đứng ở một bên rất xấu hổ, ai không biết còn tưởng rằng người này mới là cháu trai của bà cụ.
Phan Lương đến đón bà cụ, cho dù có nói gì vú Vương cũng sẽ trở về cùng ông ấy, lúc bà cụ đến cầm theo một cái túi vải nhỏ, lúc bà cụ đi cũng cầm theo một túi vải nhỏ.
“Cô, ở đây tốt như vậy, cô đi làm gì, muốn đi cũng không cần gấp gáp như vậy.
Sau khi vú Vương từ trên đồng ruộng về, không dọn dẹp gì trong nhà, cứ vậy mà đi, ôm chặt lấy cánh tay của Phan Lương, như thể sợ ai đó sẽ không cho mình đi.
“Cảm ơn hai người khoảng thời gian này đã chăm sóc bà ấy, tôi phải đón bà ấy về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây