Lý Nam treo túi lên móc treo quần áo, lấy một túi quả óc chó từ trong túi ra, ngồi xuống bên cạnh mẹ bà ấy.
“Xong việc ở nhà máy rồi, không phải mấy hôm trước mẹ nói muốn ăn óc chó sao, con mua về cho mẹ rồi đây.
Loại óc chó này không dễ mua, đây là loại óc chó nhỏ, bà ấy phải nhờ người quen đi mấy vòng ở ngoài Bắc mới mua được cho mẹ bà ấy.
“Tiểu Hồng đâu? Đã giờ này rồi, sao vẫn chưa nấu cơm cho mẹ thế?
“Đừng nhắc đến nữa, buổi sáng mẹ nói với cô ta bữa trưa mẹ muốn ăn sủi cảo nhân rau hẹ, giờ đã giữa trưa rồi cũng vẫn thấy mua rau hẹ về. Con nói xem cô ta còn có thể làm được cái gì nữa, bảo cô ta lau sàn cô ta cũng lau không sạch, cơm cũng không biết nấu, Trương Quốc Vĩ kiếm cái cô bảo mẫu này ở đâu ra thế, con xem, cô ta cũng tới nhà chúng ta bao nhiêu lâu rồi, làm việc thế này là thế nào chứ, cả ngày chỉ biết lười biếng, kéo dài công việc. Mẹ nói cho con biết, may là mẹ tới đây canh cô ta cho con, không thì không cô ta đã lấy đi không ít đồ rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây