Khi Chu Văn kéo lê đôi chân đã mềm như bông quay về cùng với giáo sư Vương và cả những người La Phân Phương, trong lòng cô vô cùng buồn bực, cô ngửi ngửi quần áo trên người, rồi lại nhíu mày ghét bỏ.
Cô đã không còn quần áo sạch sẽ để mặc nữa, bộ quần áo trên người này là bộ cuối cùng, cũng đã mặc bốn ngày rồi.
Trên núi đất cát, cỏ dại, mạng nhện...rất khó có thể giữ gìn sạch sẽ được.
Hơn nữa tóc cô cũng đã mười ngày rồi chưa gội, cô cũng đã quen với cái đầu bết dầu này rồi.
Khuôn mặt cũng đen nhẻm hốc hác, đôi tay lúc trước mềm mịn bây giờ cũng trở nên thô ráp đầy những vết chai dày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây