Lợn thời đại này đều là lợn bản địa chính gốc, một năm mới xuất chuồng, đủ thời gian để lớn, toàn là ăn cỏ lợn gì đó, thịt béo đẹp, không có mùi tanh, không giống như những con lợn sau này, chủ yếu ăn thức ăn chăn nuôi, mặc dù chúng lớn nhanh, vài tháng là có thể xuất chuồng nhưng thịt ăn vào lại hoàn toàn không có mùi thịt, đôi khi nếu không được xử lý đúng cách, sẽ có mùi hôi.
Giống như cái giò lợn này, không cần bỏ thêm gia vị gì, thêm gia vị sẽ làm mất đi mùi thơm vốn có của nó, thêm chút muối là tốt nhất, một lúc sau mùi thơm sẽ bay khắp khu tập thể.
Cái giò lợn này là lúc bà với Trương Mỹ Quyên trên đường về, gặp được người hỏi có muốn mua thịt không, bọn họ theo anh ta đến một con hẻm nhỏ, ở đó có một chị gái cầm giỏ rau, nhìn thấy họ đến, mở một góc giỏ để cho họ đi họ xem
Trương Mỹ Quyên lấy miếng thịt chân sau, Tần Doãn Hoàn lấy một miếng gan lợn còn bà lấy hai cái giò lợn.
Trên đường về khu tập thể, nghe Trương Mỹ Quyên nói rằng hầu hết những người bán thịt đều là những người làm việc trong các nhà máy thịt, mấy miếng thịt to bằng lòng bàn tay, cũng không biết họ mang chúng ra ngoài bằng cách nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây