"Mẹ, mấy đứa Vệ Hồng còn nhỏ, cơ thể đang phát triển, hơn nữa bọn chúng với Miêu Đản đều là trẻ con, nên đối xử công bằng như nhau, Miêu Đản được ăn thì cũng nên cho bọn chúng ăn."
Bản thân Triệu Ngọc Lan có thể không ăn, nhưng đám Vệ Hồng thì phải ăn, cùng là cháu gái của Vương Thúy Phân, tại sao lại thiên vị đứa cháu cả tự mình nuôi như vậy.
Triệu Ngọc Lan vừa dứt lời, đôi đũa trên tay Vương Thúy Phân đã đập lên mặt cô ta.
"Hừ, đối xử công bằng, sống ở thành phố còn học được mấy lời tự cho mình là giỏi, tại sao đều cháu gái mà tôi lại không đối xử công bằng, ai bảo Miêu Đản theo chúng tôi chịu khổ nhiều như vậy, con bé hai, con bé ba với thằng tư ở thành phố hưởng thụ bao nhiêu năm rồi, nên nhường đồ ngon cho chị cả ăn, đây là việc nên làm, là điều hiển nhiên."
"Cô còn nói đối xử công bằng, lúc cô ở thành phố cho bọn chúng ăn thịt kho tàu, sao không nghĩ đến đứa trẻ dưới quê này, lúc mua quần áo cho bọn chúng, sao không nghĩ đến đứa trẻ dưới quê?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây