"Bọn họ rời đi từ trong nhà nghỉ của Dung thành sao?"
Ánh mắt Tôn Bắc Phong lóe sáng.
"Anh làm việc em còn không yên tâm sao? Tận mắt anh nhìn thấy bọn họ khăn gói đến trạm xe lửa, anh còn ở trạm xe lửa đi một vòng, bọn họ đã về quê hết rồi."
"Bọn họ cuối cùng cũng về rồi sao, anh Bắc Phong, anh đã cứu Vương Tiểu Hạnh em một mạng. Anh đã cứu em, Vương Tiểu Hạnh em cũng không phải là loại vong ơn bội nghĩa, không biết báo đáp ân tình."
Vương Tiểu Hạnh vỗ ngực nói: "Anh yên tâm, chuyện giữa anh và em họ em, em sẽ cố gắng hết sức, anh nói thế nào thì là thế ấy."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây