Tiếng kêu của Chu Vệ Lệ làm Triệu Ngọc Lan lấy lại tinh thần, nhìn thấy trong căn phòng tối om om này, khắp nơi toàn là bùn, toàn là đất, trên tường treo lưỡi liềm, dây cỏ.
Ngăn ủ xám xịt, bàn bị gãy chân, băng ghế làm từ mảnh gỗ ghép…
Chênh lệch lớn như vậy, cho dù nhiều năm đã trôi qua, bà ta vẫn cảm thấy khó chịu không có cách nào thở dốc.
“Mẹ, con đang nói chuyện với mẹ, mẹ nghĩ gì vậy, chị không cần quần áo mới, con muốn, mẹ làm cho con đi.
Chu Vệ Lệ ước gì có quần áo mới để mặc, cô ta đã nhiều năm rồi không được mặc quần áo mới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây