Vương An muốn xin của mẹ anh ta một miếng bánh, tất nhiên, cũng không nói là cho vợ và con gái mình ăn.
Chu Đỗ Quyên như là lần đầu tiên thấy rõ anh ta là dạng người. Da dẻ ngăm đen, thật thà chất phác, ánh mắt quay tròn, mặt và tay đã mấy ngày chưa rửa sạch, ăn bánh quy xong, lấy tay lau nước mũi, quệt lên trên tường. Anh ta ngồi xổm ở chân tường, cúi đầu, lúc nói chuyện, vừa mở miệng đã ông đây.
Trong đầu cô ta, hiện lên dáng vẻ khi Lý Kế Công nói chuyện và làm việc, khi so sánh hai người này với nhau, Chu Đỗ Quyên sờ sờ cuộn tiền trong túi, lại nhìn bánh quy. Lại nhìn thoáng qua Vương An thô lỗ, mang theo chút khôn vặt, khoe mẽ. Cuối cùng lại nhìn con gái Tiểu Hạnh đã nên đến trường từ sớm. Con gái Tiểu Hạnh của cô ta lớn hơn cô cháu gái của cô ta vài tuổi, nhưng cháu gái cô ta đã đi học rồi, mà con gái cô ta còn chưa đi học được một ngày nào, không biết được một chữ cái nào. Ban đầu Vương An đồng ý với cô ta, năm nay sẽ đưa con gái đi học, nếu không có trận lũ lụt kia, tám phần lại bị đẩy lại giống như mấy vài lần trước.
Cô ta cúi đầu, trong đầu suy nghĩ không thôi, như là lại đưa ra lựa chọn gì đó.
Cả nhà Chu Đại Phát, đã rời khỏi thành phố Dung vào sáng sớm ngày hôm qua, không hề thông báo cho Chu Hồng Nhãn một tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây