Thái Phú Quý nhìn thịt dê đã thái còn dư lại trên thớt, vẻ mặt thương tiếc: "Thím à, bà cũng đừng làm gì ở đây, đây cũng không phải là bà ở nông thôn làm cơm tập thể gì, đây là cơm chiêu đãi người của nhà máy bóng đèn chúng tôi, đều có chủ ý cả. Cũng không phải thái hết thịt ra, đổ vào trong nồi với miến tùy tiện nấu một nồi to, đây không chỉ muốn đầy đủ sắc hương vị, còn phải làm có địa vị, có thể lên bàn được. Cũng không phải là tùy tiện xào một mâm trứng gà là có thể bưng lên đâu."
Thái Phú Quý mở miệng là thím này thím kia, thật ra Vương Thúy Phân cũng lớn hơn anh ta mười mấy tuổi, chẳng qua búi tóc sau chán, có vẻ có chút già mà thôi.
Trước đó Vương Thúy Phân không thèm để ý những thứ đó, nhưng chủ nhiệm Dương người ta đều biết gọi bà ấy là thím theo cách tôn trọng, người tên Thái Phú Quý này lại gọi bà ấy là thím cái kiểu không lịch sự đó, bà ấy cũng không phải dễ chọc, chống eo, chỉ vào Thái Phú Quý chửi ầm lên.
"Cháu rùa già nhà cậu, gọi ai là thím cơ, cậu cũng không nhìn xem nếp nhăn trên mặt chính mình đi. Tôi là người nhà quê thật, cậu cũng đừng coi thường tôi. Cậu nói cậu đây là đầu bếp, vậy vì sao mấy người chủ nhiệm Dương không cho cậu làm, để tôi đến đây làm, đây là vì sao?"
"Bà mắng ai là cháu rùa già nào? Người nhà quê như bà biết nấu cơm thế nào sao, làm cơm kia có thể lên bàn sao?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây