“Thúy Phân, bà sống ở nơi nào vậy tôi thấy bà sống rất tốt, có thể cho tôi đến sống ở đó không vậy, tôi đây cũng không có thân thích gì, không quen biết ai, vẫn chen chúc co ro trong cái lán phía bắc chịu lạnh, con tôi và ba nó không thể chịu đựng được nữa.
“Con mẹ nó bà mơ à, bà nghĩ chuyện gì ngon vậy, quan hệ của tôi với bà tốt lắm sao mà bà còn muốn đến chỗ tôi ở hả.
Vương Thúy Phân nhìn trên dưới bà ta một chút, vẻ mặt khinh thường và cạn lời.
“Bà xem tôi với bà ở trong cùng một thôn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cũng đã mấy mươi năm rồi. Thúy Phân à, bà rủ lòng từ bi đi, không cho tôi ở lại thì bà cho tôi chút gì đó để ăn đi.
Sau khi bác gái Lý tới Dung Thành mới biết được không đủ thức ăn, lương thực mang từ nhà tới ban đêm bị người ta đánh cắp, cháu của bà ta phải ăn tuyết vì đói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây