Triệu Tứ Nhi vui vẻ đáp, trong giọng nói đều mang theo vui vẻ không nói nên lời.
Anh ta nhặt áo bông rách dưới đất lên mặc vào bên ngoài, vui vẻ ra khỏi cửa nhà họ Triệu.
Sau khi đã đi xa, anh ta nhìn về phía sau, thấy không có ai, lúc này mới dám quay qua bệnh cạnh khịt mũi.
Chú Đức Hậu này chỉ biết nói mấy lời xã giao, gì mà thiếu đồ thì đến nhà ông ta lấy. Nhà anh ta nghèo có tiếng, ăn bữa nay còn không có bữa sau.
Chú Đức Hậu hiểu rõ hơn ai hết, vì sao vừa rồi không lấy cho anh ta ít lương thực?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây