Cơm ăn của nó phải dựa vào thằng cả nhà tôi, còn thêm mấy đứa trẻ này nữa, vả lại muốn mua lương thực cũng phải bỏ tiền, cuộc sống này khó khăn vất vả lắm, cho nên ngày thường có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, giống như dưa muối này vậy, một mình tôi chỉ cần một miếng đã đủ ăn cơm rồi, ăn nhiều thì sẽ lãng phí, mặn quá còn phải uống nước, uống nước còn phải dùng than đun, lãng phí than lắm.
Than bánh cũng phải tốn tiền mua, mua là phải tốn phiếu.
Vương Thúy Phân nói xong, cầm đũa gắp một miếng dưa muối chua lên, bảo bà Tôn cũng học theo đó.
“Thế đó, cuộc sống cần phải cần kiệm quản gia mới được, một miếng dưa chua này ăn không hết, còn có thể giữ lại cho bữa sau ăn.
Chu Lão Khu kiến nghị với người nhà họ Triệu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây