Lăng Kiều và Lăng Điềm là học sinh lớp một, bởi vì tài liệu giảng dạy không đủ, hai chị em tạm thời dùng chung một quyển sách, về phần tiểu thái tử, cậu chỉ là vô giúp vui thôi, trên thực tế hoàn toàn không có chuyện của cậu.
Bàn trong phòng học đều là bàn đơn sơ nhất, bởi vì dùng nhiều năm, không ít ghế ngồi đã không còn chắc chắn, ngồi lên lắc lắc đong đưa, bọn họ tới sớm, chọn trước một cái ghế coi như còn ổn. Đều là ghế dài, một cái ngồi hai ba người cũng dư dả.
Cách lần trước quét vôi tường cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi, chỗ cao còn tốt, một vài chỗ thấp đều là dấu tay, kính trên cửa sổ bể một miếng, dùng tờ giấy rách lấp lại, cũng không biết khi nào thì đổi cái mới, thời tiết bây giờ vẫn còn chưa lạnh, chờ mùa đông tới, cửa sổ bể một lỗ, vậy có thể đông chết người.
Ngược lại bảng đen lau rất sạch sẽ, Lăng Điềm nhìn thấy trên bục giảng có một miếng khăn lau ẩm ướt, xem ra trong trường tiểu học cũng không có bông lau bảng, đều là trực tiếp dùng khăn lau.
Đời trước của Lăng Kiều ngoại trừ cha mẹ chết sớm, ở trên tiền tài chưa từng chịu uất ức gì, sau khi xuyên qua, cha mẹ đều có năng lực, ở việc ăn ở cô ấy cũng không cảm thấy có gì không tốt, thẳng đến khi đi học, thấy một trường tiểu học như vậy, cô ấy mới nhận thức được rằng mình đi tới thời đại bảy mươi, cái thời đại thiếu quần áo thiếu lương thực, còn ở trong thời đại chính trị phong ba.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây