Nếu không phải kiêng nể đây là nhà của Vạn Kim Chi, e là sớm đã cười phá lên rồi, đặc biệt là nữ thanh niên trí thức Liễu Thị Tri, cũng chính là cô gái suýt nữa đã bị Lăng Mỹ Lệ ném trúng đá tối hôm đó. Tuy không cười thành tiếng nhưng nét mỉa mai ngấm ngầm đã lộ rõ ra mặt.
Con gái của chị Kim Chi đúng là đáng yêu. Chẳng phải mẹ cô ta đã gửi một túi kẹo sữa đến à? Đến lúc đó sẽ đem một ít cho mấy đứa nhỏ ăn, còn phải dạy chúng thành thật là đức tính đẹp nhất của trẻ con, nhất định sau này phải duy trì cho tốt.
“Con nhỏ... Kiều Kiều, cháu nói gì thế? Đừng nghe các anh nói bậy.” Lăng Mỹ Lệ định trở mặt nhưng nghĩ đến người thương của mình còn đang ở trong phòng, hai tay õng ẹo để lên đầu gối, nắm chặt tay, nhỏ nhẹ nói với cháu gái.
Sự thật là cô ta chưa bao giờ tuyệt thực vì học lại, vốn dĩ cô ta không thích học, cái cô ta thích là cuộc sống của người huyện thành. Trước đây làm ầm ĩ ở nhà hoàn toàn vì muốn có một công việc chính thức như anh ba, có chỗ đứng vững chắc ở huyện thành, nhưng bà Từ ở nhà rất ngang ngược, trong huyện không có ai nghe bà ta. Dù Lăng Mỹ Lệ có ầm ĩ hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ đành thu dọn đồ đạc cuốn gói đi về nhà.
Cô ta giống với các thanh niên trí thức kia, không nghĩ Lăng Kiều sẽ nói dối, cứ tưởng đúng là hai tên nhóc Lăng Khôn và Lăng Xuân bịa chuyện ở bên ngoài, mà trẻ con nói ra lời này hẳn là do có người lén lút dạy dỗ, ngoài bà chị dâu lớn khẩu phật tâm xà kia ra thì không còn người nào khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây