Trong đầu cô ta bắt đầu tính xem nên tìm cớ gì cho hợp lý để đẩy thằng con mình đến bên hai ông bà lão.
“Kiều Kiều, Điềm Điềm, Tráng Tráng, mau ra đây đón khách đi.”
Vạn Kim Chi giúp đỡ, vác trên vai mấy túi hành lý của hai vợ chồng ông Hải Đại Phú, còn chưa vào trong sân đã gọi to. Lăng Quốc Đống gần như đã quen với cảnh này, chỉ có Hải công công và Lan cô cô đến từ thời xưa cảm thấy nghe có vẻ kỳ cục.
Bỏ tên người đi thì chẳng phải đó là câu nói của tú bà ở lầu xanh kêu các cô gái ra đón khách mà đôi khi sẽ đọc được trong truyện hay sao? Cả hai người lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia đi, mang theo kích động nhìn cửa nhà.
“Mẹ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây