Lăng Mỹ Lệ không ngờ mẹ cô lại quá để ý mấy câu chữ kia mà không thèm quan tâm ý cô ta muốn nói, vội bồi thêm một câu: “Nhà chúng ta còn đang ăn trấu nhai rau, anh hai chị dâu thì hay rồi, đi cung phụng ông bà lão nhà người ta, thừa tiền thừa gạo sao không mang đến hiếu kính mẹ chứ, con thấy căn bản anh ấy không xem mình là người nhà họ Lăng, là con trai của mẹ.”
Lần trước ra đồng cô ta không moi được chuyện gì từ miệng Vạn Kim Chi nên mấy ngày nay chạy tới chạy lui hết cả thôn, tìm bạn bè lúc trước chơi cùng dò hỏi tin tức, thật ra thì từ khi lên trung học cô ta thấy mình với mấy đứa nhóc quê mùa này không phải người cùng đường cho nên đã ít nói chuyện với các cô ấy, lần này nếu không phải để thăm dò tin tức cô ta sẽ không tự hạ thấp địa vị dính líu với mấy người đàn bà đã gả đi cho người khác đoán chừng nửa đời sau cũng vẫn tầm thường này đâu.
Cô ta vừa mới tám chuyện với mấy đứa bạn hỏi ra, hai vợ chồng Hải Đại Phú chuyển đến nhà anh hai ở, nét hả hê khi người khác gặp họa trong đáy mắt của đám đàn bà kia khiến cô ta khó chịu khỏi phải nói.
“Con nói rõ xem nào, mẹ không hiểu con đang nói gì hết ấy.” Từ Ái Quyên mù mịt, sao mà thằng hai nhà mình lại đi chăm ba mẹ nhà người ta.
Lăng Mỹ Lệ nóng lòng thuật lại tỉ mỉ một lần chuyện mình nghe ngóng được, nhấn mạnh anh hai khỉ đá nhà mình nhăm nhe tiền của hai vợ chồng Hải Đại Phú, sắp sửa coi bọn họ như ba mẹ mà phụng dưỡng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây