Cô con gái nhà họ Lăng này ăn bơ làm biếng cả cái thôn này ai mà không biết, trước kia viện cớ là phải học bài không làm việc mọi người còn có thể hiểu, nếu thi đỗ trung học, được phân cho một công việc, làm rạng danh tổ tiên, nhưng chẳng phải cô ta thi không đỗ à, giờ về thôn cũng ngót nghét hai ba năm rồi, ăn ở nhà, dùng đồ trong nhà, còn sống nhàn rỗi không chịu làm việc như đứa nít sáu bảy tuổi, chả trách Triệu Mai nhìn không vừa mắt cô em bên chồng này, nhà ai có một tiểu tổ tông như thế thì nào có yên được.
Nhưng mà đó là chuyện nhà người ta, chỉ cần con bé Lăng Mỹ Lệ không thành con dâu nhà bà, thì cũng chỉ là đối tượng u nhọt mang ra tán dóc trong mấy câu chuyện vu vơ mà thôi, nếu mà thành con dâu nhà mình thì chắc là tức chết mất.
Lăng Mỹ Lệ còn không biết hình tượng bản thân trong suy nghĩ của mấy bà bác trong thôn, theo cái nhìn của cô ta bản thân có điều kiện hơn người, tốt nghiệp trung học, dáng vẻ xinh đẹp, anh hai còn được hưởng trợ cấp nhà nước, đám con trai nông thôn nhà quê không xứng với cô ta.
“Chị dâu hai, em có chuyện muốn hỏi chị.” Lăng Mỹ Lệ không nghe ra ý khác trong lời mấy bà bác, nhưng nhìn biểu tình của họ cô ta cũng hiểu ra được mấy phần, mấy thím không có văn hóa ăn no dửng mỡ không có việc gì làm chuyên gia đi nói xấu sau lưng người khác, chẳng phải là ghen tị do cô ta xuất sắc hơn con gái các bà à, chỉ tiếc, ghen tị thì ghen tị, cô ta cũng không gả cho mấy thằng con không có tiền đồ của các bà đâu.
Lăng Mỹ Lệ liếc mắt nhìn bà thím bên kia một cái, không mảy may có ý định đáp lời bà ta, ngược lại sợ chuyện mình sắp hỏi bị mấy bà không giữ mồm giữ miệng này nghe được, còn cố ý ghé sát người lại gần Vạn Kim Chi, muốn nói nhỏ vào tai cô ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây