Chưởng quỹ lắc tay, cũng không phải ngày nào cũng có thể gặp được khách hàng ra tay hào phóng như Lăng Kiều, thường một ngày tiệm của cô ấy có thể bán được một hai cuốn sách đã là điều tốt rồi.
Đương nhiên cũng không đáng thương như cô ấy nói, có thể kinh doanh hiệu sách, vậy chắc chắn có người có quyền thế đứng ở sau lưng, người chưởng quỹ không phải là chủ của cửa tiệm này, trên thực tế cô ấy chỉ là người dưới thay người ta trông coi tiệm.
Giá trị lớn nhất của việc mở hiệu sách ở thời cổ đại không phải là kiếm tiền mà là danh tiếng, đó cũng là con đường tìm kiếm nhân tài.
Nghe được câu trả lời mình muốn biết, Lăng Kiều và Tất Thiên Hữu cũng không ở lại lâu nữa, mang theo mấy cuốn sách còn mắc hơn vàng kia rời đi.
“Anh cảm thấy viết thoại bản có lẽ vẫn là một lối thoát.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây