“Điềm Điềm, em nói xem ở trong mắt mẹ anh rể có phải đẹp hơn anh không?”
Cô vừa mới nhắm mắt, Phi Túc lại không băn khoăn anh ta xấu hay đẹp trong mắt mẹ vợ nữa mà bẻ cua đi tranh sủng với Tất Thiên Hữu.
Lăng Điềm trợn mắt nhìn trời, hít thở sâu vài hơi, vẫn lựa chọn vỗ về con chó lớn với tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng ở bên cạnh.
“Em thích anh, mẹ em thích em, chỉ cần em vẫn thích anh, mẹ em sẽ vẫn thích anh, anh đẹp hay không, anh so với anh rể đẹp hay không đẹp đều không quan trọng, dù sao trong mắt mẹ cả hai người, chẳng người nào đẹp bằng ba em cả. Bây giờ điều quan trọng nhất là ngủ, nghĩ xem sáng mai anh thức dậy mang theo hai quầng mắt thâm đen, há chẳng phải càng xấu hơn trong mắt mẹ em à, đương nhiên, em sẽ không chê anh đâu.”
Lăng Điềm cảm thấy mình như đang nói vè đọc nhịu, suýt nữa làm mình ngất xỉu luôn rồi, cũng không biết người đàn ông bên cạnh có nghe lọt tai không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây