Trước lúc ngủ, Phi Túc còn đang đếm đếm đầu ngón tay, ở thế giới này, phải mấy năm nữa anh mới đủ tuổi cưới Điềm Điềm.
Bây giờ Điềm Điềm mới bảy tuổi, sau khi nữ tử cổ đại cập kê thì có thể gả chồng, chỉ có điều trong thâm tâm họ đều là người hiện đại, có thế nào cũng không làm được loại chuyện động phòng lúc mười lăm tuổi, nếu làm thế thật, anh quả thật là cầm thú.
Phi Túc sẽ không làm, cũng không nỡ làm thế, thế thì có nghĩa là anh phải tiếp tục làm hòa thượng thêm mười một năm nữa, dù có thế nào cũng phải đợi Điềm Điềm thành niên!
Mười một năm, ở thời hiện đại, anh cũng là đàn ông tuổi ba mươi rồi, cố gắng nhịn mười một năm nữa thì anh cũng bốn mươi, tính ra thì trên thế gian này có người đàn ông nào đáng thương như anh không, năm mười mấy tuổi đã có cô gái mình thích nhưng vẫn mãi chưa giao được thân xử nam của mình cho người ta, thật là tạo nghiệt mà.
Lúc ngủ Phi Túc còn ủy khuất trong lòng, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, nhìn căn phòng vốn được trang hoàng theo lối cổ đại đã biến thành kiểu nhà đá thời nguyên thủy, trong khoảng thời gian ngắn, anh vẫn chưa hoàn hồn được, chỉ khi nhéo mạnh đùi mới khiển bản thân tỉnh táo lại đôi chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây