Dựa theo thói quen ngày thường, mỗi khi Lăng Quốc Đống bãi triều trở về và lúc không có ý định đến chánh điện phê duyệt tấu chương, Nghiên Quý nhân đều sẽ ngoan ngoãn xin cáo lui rời khỏi.
Hắn ta hiểu rõ tuy rằng dung mạo của mình đã bị phá hủy nhưng để tránh bị hiềm nghi, cũng để nhận được lòng tin của Vạn Kim Chi, hắn ta không thể ở chung lâu với Hoàng đế giả, chỉ là lần này lúc cô ta đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy Hoàng đế giả và Vạn Quý phi thảo luận về chuyện đánh bộ tộc Đại Xích.
Nghĩ đến khoảng thời gian này, hắn ta hầu như đều dùng để chỉ nghe Thái tử đần độn nhà mình khoe khoang về đủ kiểu hoa hòe hoa hoét, cũng đã sắp quên luôn chuyện đại sự này, ngay tức khắc bước chân vốn đang muốn rời đi đã thu lại không nhúc nhích, cho dù lão thái giám đáng chết Lưu công công dùng phất trần chọc eo hắn ta hay trừng hắn ta thì hắn cũng không di chuyển, không di chuyển.
“Em với anh cùng đi đi.”
Vạn Kim Chi nghĩ chuyện đánh trận lần này không phải nên là người vợ này đánh à, thân thể quý giá của anh chồng bé nhỏ nhà họ nào có phải là thứ có thể xông pha chiến trường, Hoàng đế trước đây cũng đần thật, cái câu ngự giá thân chinh sớm thế đã treo bên miệng, e rằng Quốc Đống nhà họ bây giờ phải thay hắn ta xử lý cái của nợ này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây