Đây là chuyện khiến Hoắc Hoài An lo lắng lúc này, Hoàng thượng từ trước tới nay đều kiêng dè những nhà có dòng dõi võ tướng như họ. Tuy rằng ông ta là thân tín đắc lực của hắn ta nhưng cũng chẳng dám đảm bảo Yên Đế trước giờ chưa từng hoài nghi ông ta.
Nếu như lần này xuất chinh mà ông ta không mang theo con trai cả của mình e rằng sẽ khiến Yên Đế nghĩ rằng ông ta thiếu sự tận tâm, thiếu lòng trung thành.
Hoắc Hoài An thở dài, lẽ nào bị nhiễm phong hàn còn có thể lây nhiễm tính tình của một người cho nhau luôn à, nếu không phải con trai vẫn là đứa con trai kia thì ông ta cũng phải cho rằng bọn họ bị người ta đánh tráo rồi.
Sử Thị cũng nghe hiểu ý của Hoắc Hoài An, vô cùng lo lắng và đau lòng, Hướng Thiên cũng được, Hướng Túc cũng được, lần xuất chinh này chắc chắn là phải dẫn một đứa đi, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt cho dù cô ta thương yêu con trai nhỏ hơn nhưng bất kể đứa nào phải đối mặt với nguy hiểm có thể xảy ra cô ta đều không thể chịu được.
Đặc biệt là bộ tộc Đại Xích, là bộ tộc Tây Bắc mà Yên Đế đã mưu đồ rất lâu mới dám thảo phạt, danh xưng dũng mãnh ngay cả một người phụ nữ chỉ ở nhà như cô ta cũng từng nghe qua.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây