Đám người Lương Phương chịu thiệt vài lần cũng không dám đến đây, trong lòng bọn họ hối hận cỡ nào lúc trước vì mấy chục đồng tiền khiến Vạn Đa Lộc chán ghét, đó chính là chuyện của bọn họ.
Nhưng bây giờ mỗi nhà đều có đất của mình, cuộc sống của bọn họ cũng không tính quá khó khăn, chỉ cần chịu khó, sẽ không đói chết.
“Mẹ, chị cả và anh rể còn chưa đến hả?”
Lăng Điềm ăn mặc xinh đẹp đi ra từ trong phòng, nhìn thấy cậu út và mợ út gọi một tiếng, lại nhéo móng vuốt nhỏ mập mạp của em họ, tư thế muốn giành lấy kẹo trên tay cậu bé.
Chọc người đến mức sắp khóc, cô mới thu tay về, làm mặt quỷ với cậu bé, chọc người ta một lần nữa nở nụ cười, lại khôi phục bộ dáng đứng đắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây