Phi Túc ưỡn ngực, khóe mắt lặng lẽ meo meo liếc mắt nhìn Điềm Điềm ngồi ở trên vị trí ghế lái phụ biểu hiện của anh trung trinh như vậy, Điềm Điềm chưa từng thấy, chưa từng thấy, nhịn không được có hơi kích động nho nhỏ.
Lăng Bảo Trân rất ít thất bại, nhưng sau khi tới thành phố, không chỉ không dụ được bác hai bọn họ để cô ta ở lại trong nhà, hiện giờ ngay cả Phi Túc mới vừa tình cờ gặp mặt cũng không bình tĩnh phản ứng cô ta, điều này khiến tâm tình của Lăng Bảo Trân rất không tốt, cô ta tức giận bĩu môi, che khuất sự hung ác trừng mắt nhìn Lăng Điềm một cái.
Cảnh tượng này Phi Túc xuyên qua kính nhìn thấy, ấn tượng đối với cô bé Lăng Bảo Trân này cũng càng kém hơn một chút, không chút do dự chuyển cô ta từ vị trí vốn lưỡng lự ở ranh giới người xa lạ qua hàng ngũ người đáng ghét.
“Khi nào thì anh đến đón em?”
Phi Túc không biết vì sao Điềm Điềm bỗng nhiên muốn đến nhà chú ba cô ở nhờ, nhưng nếu ngay cả chị cả cũng đồng ý, vậy đương nhiên có lý của cô, giống như Điềm Điềm, tuy rằng Phi Túc không thích người chị cả Lăng Kiều thường xuyên giành lực chú ý của vợ với anh, nhưng anh vẫn rất tín nhiệm với sự quan tâm của Lăng Kiều đối với Lăng Điềm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây