Chị gái mặc quần áo mới, cô ta chỉ có thể mặc quần áo cũ, mỗi ngày chị gái có thể ngủ thẳng tới mặt trời phơi đến mông, mà cô ta lại phải thức dậy sớm, giúp mẹ nấu cơm quét tước giặt quần áo, rõ ràng cô ta nhỏ hơn Lăng Bảo Trân hai tuổi, lại giống như một người chị còn phải chăm sóc Lăng Bảo Trân nhược trí khắp nơi.
Ngay từ đầu Lăng Bảo Châu chịu mệt nhọc, dần dần, cô ta bắt đầu có oán khí của mình, nhất là nhìn thấy cuộc sống của chị gái sáng rọi như thế, mà khi cô ta càng ngày càng ảm đạm, cô ta bắt đầu học được cách không dấu vết tranh thủ cho mình.
Lúc đầu, tính tình của Lăng Bảo Trân còn miễn cưỡng có thể gọi là ngây thơ, tuy rằng lười biếng một chút, nhõng nhẽo một chút, nhưng không đến mức như bây giờ, tất cả đều là Lăng Bảo Châu ở bên tai cô ta thay đổi cô ta vô tri vô giác, cô ta sẽ không dấu vết dạy quần áo của ai ai ai mặc đẹp hơn chị cả, cài tóc của ai ai ai đeo mắc hơn của chị cả, dần dần, Lăng Bảo Trân càng xa xỉ hư vinh, thích bấu víu lên trên hơn, cũng càng thêm khinh thường những người nông dân nghèo.
Trừ những việc này ra, cô ta còn có thể không dấu vết để người ngoài biết tình hình ở chung của chị em nhà cô ta, cô ta biết làm sao gợi sự thương tiếc của người ta, lại bởi vì tính tình ngoan ngoãn, một vài dì thím hảo tâm ở gần đó luôn sẽ lén đưa cho cô ta một ít đồ ăn ngon ở sau lưng mẹ, hơn nữa càng chướng mắt chị cả của cô ta.
Miệng lưỡi người đời đáng sợ, tốt xấu lẫn lộn, đây là điều Lăng Bảo Châu đến trường học được từ sách.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây