Quả nhiên, mơ mộng hão huyền, chỉ ban ngày mới có thể mơ được.
“Đúng vậy, hiện giờ em nhìn thấy cô ta là sợ, nói lý với cô ta thì cô ta giả ngu, nói trắng ra thì cô ta giả vờ khóc, em cũng sắp bị tra tấn điên rồi.”
Lăng Điềm oán hận cắn một miếng kem que đậu, không biết còn tưởng rằng cô đang ăn thịt người.
“Nhưng mà, đó không phải nhà của em sao, vì sao em phải sợ một người ngoài chứ, cho dù ầm ĩ không thoải mái, nên đi cũng là cô ta, không nên là em?”
Phi Túc rất vui vẻ cô bé của anh vừa gặp nạn người đầu tiên nghĩ đến chính là hắn, cũng thích những thời gian ở chung này, nhưng còn hơn mình vui vẻ, anh càng hy vọng khiến Điềm Điềm vui vẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây