So với em gái Lăng Bảo Châu bất hạnh thừa hưởng hết bao nhiêu khuyết điểm của ba mẹ, Lăng Bảo Trân khiến ba mẹ vô cùng hài lòng, nhất là Lăng Quốc Phú, anh ta có hy vọng rất lớn với dấu hiệu bộ dáng lớn lên sẽ trổ mã xinh đẹp của cô con gái, nhà có cái gì cũng cho cô con gái lớn trước tiên, thừa lại mới đến lượt đứa thứ hai, nhiều lúc, Lăng Bảo Châu chỉ được chơi lại những món đồ chơi chị cả đã chơi, mặc lại quần áo cũ của chị đã chán không muốn mặc, vốn ngoại hình hai chị em chênh lệch đã không nhỏ rồi, lại thêm cách ăn mặc hoàn toàn khác nhau càng gia tăng sự cách biệt giữa hai chị em.
Lúc này hai người đứng chung một chỗ, Lăng Bảo Trân mặc một bộ váy đỏ tươi, làn da trắng nõn như tiểu thiên nga, mà Lăng Bảo Châu mặc một bộ váy màu xanh da trời đã giặt nhiều đến bạc cả màu, rụt lưng cúi đầu, trông y như là tiểu nha hoàn bên cạnh tiểu thư.
Ngoại trừ người trong thôn và nhà Lăng Quốc Đống, dường như những người khác trong nhà họ Lăng không một ai cảm thấy hình thức hai chị em ở chung như vậy có gì bất hợp lý, truyền thời từ trước đến nay không phải vẫn như thế sao, quần áo mới mua cho con cả mặc, con thứ mặc lại đồ cũ, con ba lại mặc lại của đứa thứ hai đến hỏng thì thôi, không để cho Lăng Bảo Châu bị đói bị rét đã là làm tròn trách nhiệm của ba mẹ rồi.
Với lại con gái cả ưu tú hơn cho nên đáng được nhận nhiều chỗ tốt hơn, Lăng Quốc Phú là người con được hưởng nguồn cung tốt nhất nhà họ Lăng khi xưa, anh ta lại càng không cảm thấy cách làm của mình có vấn đề gì.
“Mẹ cháu cũng thật là sơ sẩy, sao lại để cho đứa nhỏ uống nước lạnh được chứ, nào đi vào đây với bà, ngồi xuống đây nào, ở đây không có việc của mấy đứa nhỏ các cháu, Bảo Châu, chăm sóc chị cháu cẩn thận, Quốc Phú Xuân Kiều, các con cũng đừng mó tay vào làm gì, mọi việc thu xếp hòm hòm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây