“Chúng ta hôn cũng hôn rồi, em chính là vợ của anh, năm nay không phải, qua vài năm sau cũng sẽ phải, em trai gọi anh là anh rể hai thì có làm sao.”
Ánh mắt Phi Túc xa xăm, Lăng Điềm cảm thấy nếu như mình nói một câu không phải, thì cô chính là tội nhân muôn thuở rồi.
“Được được được, anh rể hai, anh rể hai, vị trí này anh muốn ngồi bao nhiêu thì ngồi bấy nhiêu, em bảo Tráng Tráng gặp anh một lần thì gọi anh mười lần, được rồi chứ.”
Lăng Điềm cảm thấy cô đã tìm một tiểu tổ tông cho chính cô, nhưng cô cứ bị nắm thóp mãi.
“Cũng không cần phiền phức như thế.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây