Lăng Điềm cũng nghĩ như vậy, cô có chút khác với chị cả, Lăng Kiều vì kí ức của kiếp trước mà không có thiện cảm gì với người bên đó, còn đối với Lăng Điềm mà nói, ông nội, bà nội với chú bác bên nhà cũ hoàn toàn là người lạ, những hàng xóm như thím Vương còn thân thuộc hơn những người gọi là người thân kia, những người đó như thế nào, cô hoàn toàn không bận tâm đến.
Cả gia đình vui vẻ đến trong huyện thành, ngồi lên xe buýt đến khu thành phố. Bởi vì đến quá sớm, trên xe cũng không có bao nhiêu người, cả nhà họ ngồi hết hàng cuối cùng, bọn trẻ con không mua vé xe nên cũng không có chỗ ngồi, Lăng Kiều với Lăng Điềm ngồi lên đùi ba mẹ, Tiểu Thải Tử đương nhiên được Hải công công bế qua rồi, còn về hành lý của họ, vì quá nhiều nên đã để lên nóc xe buýt, lấy dây thừng buộc lại, đợi đến nơi thì có thể lấy xuống.
“Đợi chúng ta có tiền rồi thì cũng mua chiếc xe, sau này em với con nhớ anh rồi, trực tiếp lái xe đến trường thăm anh.”
Chí hướng của đồng chí Vạn Kim Chi rất xa, cô ấy không thích chiếc xe đạp hai bánh, nếu đã đều là xe thì đương nhiên xe bốn bánh càng khí phách hơn.
Nhưng mà xe hơi quá đắt, tạm thời nhà vẫn không mua nổi, cái gọi là mua xe, là mục tiêu lâu dài của Vạn Kim Chi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây