Lăng Quốc Đống đã nghĩ xong rồi, bọn họ sẽ ứng khoản tiền này trước, cũng không vội giục mọi người trả, mỗi năm trả mười mấy hai mươi đồng, sớm muộn cũng có một ngày trả hết, tuyệt đối không thể để bọn họ có tính ỷ lại, cảm thấy toàn bộ tiền bỏ ra nên là Kim Chi bỏ, về phần chú Hải và thím Lan, chỉ đơn giản là lớp ngụy trách bọn họ tạo ra mà thôi.
“Quốc Đống, không phải hai giáo sư già đó rất giàu có sao, bây giờ bọn họ đã cắt đứt với con trai nhà mình rồi, tương lai chút tiền đó còn không phải đều cho Lăng Tráng nhà các anh sao, bây giờ ba bệnh, anh kêu bọn họ bỏ tám, chín trăm, chút tiền này đối với chúng ta mà nói là khoản lớn, còn đối với người ta mà nói có lẽ chỉ là chín cọng lông trâu thôi.”
Lê Phương không nhịn được mà mở miệng, tuy rằng Lăng Quốc Đống nói sẽ gom hai trăm đồng tiền, nhưng vẫn còn một khoản nợ nần lớn còn lại nữa, cô ta không muốn gánh, nên chỉ có thể mặt dày nói ra.
Cô ta nói ra lời này, khiến vẻ mặt của Vạn Kim Chi cũng nghiêm túc hơn, hiểu rõ tại sao vừa rồi chồng cô ấy lại muốn nói những lời như vậy, bạn xem xem, đã thế rồi mà vẫn có người cảm thấy vẫn chưa chiếm đủ lời, có phải chỉ có mình cô ấy bỏ hết tiền ra, thì đối phương mới cảm thấy tốt không?
Vạn Kim Chi thật sự không thiếu chút tiền này, nhưng cô ấy không muốn người ta coi mình thành vật hy sinh ngu ngốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây