Nhà họ Vạn đông người, gian phòng cũng có hơi chật, buổi tối Vạn Đa Lộc ở cùng phòng với ba mẹ, nhường phòng mình cho gia đình chị hai ở, phòng cũng không lớn, nhưng một gia đình bốn người chen chúc vẫn có thể ở được.
Muộn như vậy rồi, cái nồi trên bếp cũng đã lạnh, Vạn Kim Chi không muốn hai đứa con gái chịu thiệt, tốt xấu gì trước khi cô ấy gả đi cũng ở nhà này gần mười năm, vô cùng hiểu kết cấu của mỗi một căn phòng. Cô ấy hâm nóng bánh bột ngô mang theo từ nhà để đối phó cho qua bữa cơm tối, lại đun thêm một nồi nước nóng, rửa mặt và cho các con ngâm chân, làm xong hết thảy, lúc này mới tắt đèn đi ngủ.
Lúc này, ngoại trừ trong căn phòng bên cạnh truyền tới mấy tiếng ho của ông cụ, và tiếng đối thoại mập mờ không nghe rõ được từ những căn phòng khác, thì gần như không có tiếng gì khác.
Lăng Kiều nghĩ, tối nay phỏng chừng mấy mợ đều ngủ không ngon, vào huyện thành chữa bệnh, tiền ai chi thì bọn họ cũng đã hiểu rõ.
Nhưng cũng may, chỉ quan sát tối hôm nay cũng thấy mấy cậu vẫn đáng tin hơn so với mấy người bên nhà nội, đặc biệt là cậu tư, ngoại trừ câu nói khi anh ta vừa mở miệng đó, thì những lời sau đó đều có lý có căn cứ, là một người có trách nhiệm, nếu như những lời đó không phải diễn trò, vậy trong họ hàng thân thích ở hai bên ba mẹ này, có lẽ tương lai sẽ có vài hộ gia đình có thể qua lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây