Lời này của Vạn Chi Kim vừa nói ra, bao nhiêu người đều ghen tỵ, sao người mà hai giáo sư già coi trọng lại không phải là con nhà bọn họ chứ. Triệu Mai ở đầu cuối cùng của đội ngũ, lúc trước Lăng Khôn và Lăng Xuân chính là những đứa trẻ sớm nhất ở thôn Đường Thạch bị Hải Đại Phú đuổi ra khỏi lớp, năn nỉ cũng không hiệu quả, nên đành chán nản chạy về đi học tại trường tiểu học công xã, nỗi khuất nhục này Triệu Mai vẫn còn nhớ rõ.
Trước đây đuổi con nhà cô ta, sau đó lại nhận mấy đứa trẻ ở nhà thằng hai làm cháu trai nuôi cháu gái nuôi, khiến ánh mắt của Triệu Mai cũng sắp tức đến đỏ ngầu.
“Đây chính là chuyện rất tốt.” Uông Hữu Trụ cười, đều là có quan hệ họ hàng của người trong thôn, sau này phỏng chừng hai giáo sư già cũng sẽ cắm rễ ở thôn, đây cũng là một chuyện tốt đối với em trai ông ta là Uông Hữu Quý, mà đối với cháu trai nhà ông ta vẫn còn đang học ở nhà giáo sư Hải cũng là chuyện tốt.
“Quy tắc cũ, ba cân thịt đổi một cái đầu heo, thịt còn lại chú chọn mỡ một chút cho cháu, mỡ lợn nấu ăn mới thơm.”
Uông Hữu Trụ nhanh nhẹn cắt cái đầu heo của một con heo nguyên vẹn khác xuống, đầu của con heo đó khá lớn, lại còn cho cô ấy miếng thịt ba chỉ, lắc lư treo lên móc cân, rõ ràng nặng cân nhưng ông ta cũng coi như không nhìn thấy, cân nặng như vậy đã vượt xa hai cân rưỡi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây