Thẩm Trạch Lâm làm xong phần việc của mình thì mới thở một hơi thật dài, vừa quay đầu thì thấy cảnh này, thiếu chút nữa bị dọa sợ, bốn năm người đàn ông chụm lại một tụ với nhau lải nhải gì đó, thần sắc quỷ dị cục kỳ…
“À, ha ha ha, đi thì đi thôi.”
Mấy người đàn ông vừa nãy vẫn còn mang vẻ mặt liều chết quên thân vậy mà thoáng chốc nét mặt đã đổi sang vẻ tươi cười mà đi ra ngoài.
Ở đây vẫn còn có người, ấy thế mà họ cũng quên được, không biết khi nãy bọn họ nói nhỏ mấy lời kia với nhau có bị người ta nghe được hay không nữa, nếu bị nghe thấy thì thật là xấu hổ.
Kim Nguyệt Bảo và Triệu Lan Phương đã bày biện đồ ăn xong xuôi, mỗi người lớn thì được hai bát cơm chiên cùng thịt tôm bóc vỏ đầy ú ụ, bên trên còn rắc thêm một lớp dầu mè ánh lên màu hồng hồng, chỉ nhìn thôi là đã muốn ăn cho thật nhiều cho căng cái bụng rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây