“Nói thật, những chuyện này em hoàn toàn không cần lo lắng, đến lúc đó cho dù là ai hỏi tới, em chỉ việc đẩy hết mọi chuyện cho anh, để anh xử lý không phải là xong rồi sao? Đúng không?” Thẩm Giang Viễn nói.
Hai người nói chuyện một hồi mới trở lại chuyện chính, không khí cũng đã được hòa hoãn hơn rất nhiều.
Kim Nguyệt Bảo ngẩng đầu nhìn anh, bỗng dưng tỉnh ngộ, sang sảng nói: “Được, đến lúc đó anh đừng có cảm thấy phiền đó nha!”
Lại nói tiếp, ngày thường vì muốn làm việc tiện hơn, cô cũng đều đánh cờ hiệu cho anh, bây giờ chẳng qua là thêm một chuyện phiền phức, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không có khác biệt gì mấy.
“Chuyện mà mẹ của con anh giao phó, anh tuyệt đối sẽ hết lòng tận tụy, đến chết mới thôi!” Thẩm Giang Viễn lập tức cúi đầu bảo đảm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây