Về phương diện này đối với cô mà nói, thật sự không tính là lợi hại, nhưng lại là “hữu hiệu” nhất. Linh khí loãng đến mức cô không còn cảm nhận được nữa, càng không thể duy trì cho cô tu luyện, nhưng ở nơi này, mỗi người đều nỗ lực hết sức mình để tìm cách sáng tạo văn minh, so với việc coi mạng người như cỏ rác thì những điều lợi đó thật sự tốt hơn nhiều.
Cô thích một thế giới đầy tình người như vậy, không chỉ vì cô có thể tiếp cận gần hơn với thế giới, mà còn vì mỗi một ngày ở đây cô đều cảm thấy an tâm, không cần sợ hãi một ngày nào đó khi ngủ dậy sẽ không còn được thấy ánh mặt trời nữa.
Hai ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày mà Thẩm Giang Viễn báo trước là sẽ về, mọi người trong nhà không có việc gì làm, cùng nhau đi bộ qua mấy con phố đến nhà ga đón người.
“Đã tới chưa? Sao còn chưa tới, Tiểu Chu, doanh trưởng của cậu nói là hôm nay sẽ về mà đúng không?” Kim Nguyệt Bảo hỏi, khi đi mọi người đều đã canh thời gian, đáng lẽ ra trước đó mười lăm phút thì người đã phải về tới rồi.
“Đúng vậy, doanh trưởng cố ý gọi điện thoại đến đây nhờ tôi báo tin.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây