Chờ sau khi đoàn người hấp tấp lái xe tới bệnh viện xong, Trương Kiến Nghiệp đã đang chờ sẵn, lập tức đón mọi người đi vào, đồ vật đã chuẩn bị cho hai người già nằm viện, cho nên để gom hết lên cũng không dễ dàng, hơn nữa mấy ngày nay cũng thường xuyên có người đến thăm bệnh, không tránh được cũng có biếu quà cáp bánh trái, gom một hồi cũng không hề ít ỏi.
“Nguyệt Bảo à, mọi người đến đây sớm như vậy chắc là chưa kịp ăn sáng, mau mau, mẹ pha cho mọi người ít sữa mạch nha, trước mắt ăn chút đồ hộp đã nhé.”
Người còn chưa vào cửa, Hàn Mẫn Phượng nghe được âm thanh thì đã ra đón, ánh mắt đầu tiên nhìn thoáng đã nhận ra ngay là đứa con gái nhỏ nhà bà.
“……”
Kim Nguyệt Bảo nghe vậy thì tức khắc dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp: “Mẹ, chúng con đến đây để đón mẹ xuất viện.” Cũng không phải là tới ăn cơm!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây