Quả nhiên, trong lúc nhất thời, trong lòng Kim Nguyệt Bảo càng băn khoăn, đặc biệt là sau khi thấy mấy đứa nhỏ đều cúi gằm mặt xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.
“Vậy thì về nhà đã.”
Thẩm Giang Viễn nghe vậy, cũng đã hiểu rõ mọi chuyện liền nói, nhất định là do Lưu mặt rỗ không tìm được giáo sư Diệp, cho nên mới chạy trở về báo tin cho anh, không nghĩ tới vừa lúc gặp được Viên Minh Châu ở cửa thì liền dẫn bọn họ lại chỗ này.
“Vậy thì chờ một chút đã, chị cũng đã đến rồi, chi bằng nén lại vài phút đi.” Tâm tư vừa nghĩ ra điều gì, Kim Nguyệt Bảo liền quay sang nhìn Thẩm Giang Viễn, đưa mắt ra hiệu, lại quay sang Viên Minh Châu cười nói: “Chị dâu, chị và bọn nhỏ vẫn chưa có buổi gặp mặt chính thức với cha mẹ em, chi bằng nhân dịp này chúng ta gặp mặt nhau, cũng vẹn cả đôi đường.”
“Cái này, chuyện này sao có thể được chứ! Bây giờ chưa phải lúc thích hợp đâu!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây