“Không sao hết, cố gắng hết sức là tốt rồi.” Thẩm Giang Viễn đứng ngoài cửa, vẫn trấn an như thường.
“Nhưng mẹ tôi nói nó không chịu biểu đạt, có thể là do sợ người, tôi thấy mọi người có thể dựa vào nguyên nhân này mà tìm ra cách.
Vẫn cân nhắc lời này, Lý Trường Chinh nhịn không được mà tiếp tục khuyên nhủ, vốn dĩ anh ấy còn vô cùng tin tưởng mẹ của mình, dù sao trong quân đội không thiếu những quân khuyển vì trong lúc làm nhiệm vụ gặp đả kích trầm trọng mà không vực dậy được, trước đó có bà ấy nhìn thấy luôn tìm được cách trấn an, ai ngờ lúc này đây lại hoàn toàn không có cách nào hết.
“Được!”
Thẩm Giang Viễn chỉ biết đáp lại như vậy cho có lệ, nhưng trong lòng cũng có chút không để tâm cho lắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây