Tiểu Đoàn Tử Gia Minh thấy cô nổi giận lập tức nịnh nọt, khí thế của tiểu nam tử kia không khỏi khiến người ta dở khóc dở cười, đến cả Viên Minh Châu trong lòng vẫn còn chút chua xót thấy hai đứa nhỏ vui vẻ như vậy cũng cảm thấy rất đáng.
Về phần có ngưỡng mộ hay không, chị ấy đương nhiên có ngưỡng mộ rồi, nhưng có thể trách ai được đây? Chỉ có thể trách bản thân lúc trước không đủ kiên trì mà thôi!
“Chị dâu cả, chị mau đi cùng em đi, thời gian gấp gáp quá nên chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể để chị ngủ ở trong phòng khách, sáng mai có thời gian rảnh sẽ đi mua đồ vật này kia, cũng may là mùa hè nên vẫn không sao hết.”
Thẩm Hương Vân mím môi, rõ ràng vẫn còn nhiều khúc mắc với chuyện chị dâu cả rời đi lúc trước kia, nhưng một năm qua cô bé đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sớm đã không còn là đứa nhỏ chỉ biết trách cứ người khác nữa rồi.
Từ ban đầu là tức giận cho đến lúc sau là hận thù, nhưng đến bây giờ khi đã hiểu được, khiến cô bé hiểu được rất nhiều chuyện trên đời này vốn không thể làm khác được, mà chuyện chúng ta có thể làm là từ từ mà chấp nhận, hơn nữa cố gắng tìm ánh sáng trong biển bóng đêm mênh mông vô bờ bến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây