Thẩm Trạch Lâm cảm thấy khá chột dạ, tuy rằng học kỳ trước cậu đã tiến bộ rất nhiều. Thế nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy sự tiến bộ này mang cho cậu thêm càng nhiều áp lực.
Đôi khi con người chính là như thế, khi họ không cảm thấy có hy vọng thì sẽ buông xuôi tất cả, an yên sinh hoạt bình thường. Thế nhưng khi bọn họ cảm thấy trước mặt có chút hy vọng thì lại cảm thấy khó có thể tin được, cảm giác không chắc chắn.
“Em đã có kế hoạch học tập gì chưa?”
Kim Nguyệt Bảo cảm thấy thông cảm và thấu hiểu cho cậu, bởi vì lúc vừa mới trọng sinh cô cũng như thế, phải mất một thời gian rất lâu cô mới có thể bình tĩnh lại được.
“Kế hoạch gì cơ ạ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây